Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

* CÕI VÔ THƯỜNG

Vô thường

Mây bay trên đỉnh núi cao
Đôi bàn tay nhỏ đón sầu vào tim
Mưa về trên đỉnh bình yên
Dường như có chút muộn phiền đâu đây
Vải xô ấp ủ thân gầy
Trái tim đi mượn hình hài khói sương
Trần gian là cõi vô thường
Đời là cõi tạm vấn vương làm gì
Kìa kìa đám cỏ xanh rì
Đời ai cũng một lần đi về ngàn
Buồn vui trả lại trần gian
Mi buồn khép kín áo quan đi về
Đêm đêm khóc dưới trăng thề
Có con rế nhỏ tìm về khóc chung
Đâu đây vẳng tiếng côn trùng
Trong quan tài lạnh máu ngường về tim
Trả đời món nợ kim tiền
Trả anh món nợ tình duyên lỡ làng
Em đi nến đỏ hai hàng
Thiên thu bia mộ nghiã trang tìm về.

... Thì ra cái chết thật nhẹ nhàng êm ái!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét